Đề bài: Bersot nói: Trong vũ trụ có lắm kì quan, nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ. Ý kiến của anh/chị về câu nói trên .
Bài tham khảo 1
Tình mẫu tử chính là thứ tình cảm thiêng liêng nhất có trên cuộc đời này. Như nhạc sĩ nào đó từng viết “Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi, và mẹ em chỉ có một trên đời”. Tình yêu của mẹ chính là hành trang vững chắc nhất để con bước vào đời, và để con vượt qua mọi khó khăn thử thách. Chẳng vì thế mà Bersot từng khẳng định rằng: “Trong vũ trụ có lắm kì quan, nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ”.
Tình cảm gia đình là cội nguồn của mọi thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Bạn có thể không có vàng bạc không có địa vị thế nhưng tình mẫu tử, tình yêu thương của mẹ thì bắt buộc bạn phải chắt chiu. Vũ trụ là một khái niệm vô cùng rộng lớn nó bao gồm tất cả những vùng biển, vùng đất vùng trời này cộng lại. Và trên cái vũ trụ bao la đó kì quan thế giới cũng có rất nhiều. Đó là những món quà vĩ đại mà tạo hóa đã dành trọn cho con người, nó in dấu ấn vĩ đại của thời gian, của mẹ tự nhiên. Thế nhưng có lẽ bằng ấy kì quan kì vĩ đó cũng không thể bằng trái tim của người mẹ. Chỉ thế thôi ta cũng đủ thấy sức mạnh vĩ đại lớn lao mà tình mẫu tử chất chứa rồi. Nó được ví như những kì quan thiêng liêng nhất trong tâm trí của mỗi người. Thật vậy, chẳng có đại dương nào mênh mông bằng lòng mẹ, cũng chẳng có kì quan nào đẹp tựa tình yêu mẹ dành cho con.
Từ thuở nằm nôi ta đã được sống trong tình yêu của mẹ. Công ơn sinh thành công ơn dưỡng dục như trời bể đó theo con đến suốt cả cuộc đời. KHông phải bỗng dưng ta được sinh ra trên đời, cũng chẳng phải vô tình mà ta lại có được ngày hôm nay. Nếu không có sự tần tảo, yêu thương, có dòng sữa mát lành của mẹ có lẽ vĩnh viễn chúng ta sẽ không thấy được ánh sáng của mặt trời, và sự dịu dàng của cơn gió. Không chỉ là lúc con còn bé, khi con lớn khôn thì ánh mắt mẹ vẫn dõi theo con cùng con vượt qua mọi giông tố của cuộc đời. Như nhà thơ nào đó đã từng viết:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Nếu có hành trình nào dài nhất trong cuộc nhân sinh thì có lẽ chính là hành trình trái tim người mẹ. Với mẹ đứa con mẹ sinh ra dù có lớn thế nào, dù có gây ra bao nhiêu lỗi lầm thì trong mắt mẹ nó vẫn đáng được bao dung, đáng được tha thứ. Vì nó cũng chỉ là đứa trẻ không chịu lớn trong tâm trí mẹ mà thôi. Cả cuộc đời giãi đày sương gió chỉ để đổi lấy cho con một cuộc sống ấm no, đầy đủ. Có lẽ thành công lớn nhất trong cuộc đời của một bà mẹ chính là khoảnh khắc nhìn thấy con cười.
Thứ tình cảm mãnh liệt, thiêng liêng đó đã trở thành nguồn cảm hứng dồi dào bất tận cho văn học. Ta chợt nhớ đến chú bé Hồng trong truyện ngắn “Trong lòng mẹ” của nhà văn Nguyên Hồng. Tình thương của người mẹ chính là khát vọng mãnh liệt của chú bé Hồng, tình yêu đó đã khiến nó vượt qua mọi định kiến xã hội, qua mọi hủ tục hà khắc nhất. Nhìn thấy mẹ, sà vào lòng mẹ là lúc chú bé thấy mình trở nên nhỏ bé, yếu đuối nhất. Mọi ấm ức như vỡ òa, trực trào trong lòng Hồng. Thế nhưng cũng chính tình yêu đó đã khiến Hồng trở nên mạnh mẽ và vị tha hơn. Vì với em được về với mẹ sống bên mẹ là quá đủ rồi, nó xóa mờ hết tất cả mọi vết thương đang âm ỉ trong lòng em.
Có lẽ tình mẫu tử là điều mà mỗi con người chúng ta trân trọng và thiêng liêng nhất. Thế nhưng bên cạnh đó cũng có rất nhiều đứa trẻ thiệt thòi, lớn lên không biết mặt mẹ không một ngày được cảm nhận thứ tình cảm thiêng liêng đó. Vì một lí do nào đó hoặc cũng có thể do hoàn cảnh đưa đẩy mà mẹ con phải chia lìa. Khuyết thiếu nó dù bạn có toàn vẹn thế nào cũng chưa bao giờ cảm thấy đủ.
Trong xã hội ngày nay, vậy mà còn có những người hắt hủi và không biết trân quý tình mẫu tử. Những người trẻ thì mải mê đàn đúm, chơi bời quên học hành làm cha mẹ phải phiền lòng, rồi đâu đó trong xã hội vẫn còn tình trạng con cái bỏ bê không phụng dưỡng cha mẹ, thậm chí còn đánh đập chửi rủa…. Con người rồi ai cũng phải già đó là một quy luật tất yếu của cuộc đời, dù bạn có muốn chống lại cũng chẳng được. Chỉ là chúng ra hãy sống làm sao cho trọn nghĩa vẹn tình, yêu thương báo hiếu bố mẹ cũng chính là cách để chúng ta răn đe và giáo dục con cái tốt nhất về truyền thống “uống nước nhớ nguồn”.
Ca dao tục ngữ xưa vẫn thường nhắc nhở:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”
Giá trị của câu tục ngữ vẫn còn nguyên giá trị dẫu cho phải trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa. Bởi tình mẫu tử, chính là thứ tình cảm thiêng liêng và đáng quý nhất mà mỗi người có được. Bạn có thể đánh mất bất cứ thứ gì nhưng hãy giữ vẹn nguyên thứ tình cảm tuyệt vời này. Nó chính là động lực giúp bạn vượt qua mọi khó khăn tuyệt vọng trong cuộc đời.
Bài làm tham khảo 2
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con”
Đó là những vần thơ trong bài “Con cò” mà Chế Lan Viên đã viết khi nhắc về người mẹ. Dường như, dù trong thời đại nào, hình bóng của người mẹ vẫn luôn là hình bóng đẹp nhất khi những người con nhìn lại cuộc đời mình. Thậm chí, Bersot đã từng nói: “Trong vũ trụ có lắm kì quan, nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ.”
Để hiểu được lời nhận định này, trước tiên ta cần hiểu “kì quan” là gì. Kì quan là công trình kiến trúc hoặc cảnh vật đẹp đến mức kì lạ hiếm thấy. Ví dụ như Kim Tự Tháp ở Ai Cập, Vạn Lý Trường Thành ở Trung Quốc... tất cả đều là những công trình kì vĩ trên thế giới. Nhưng ở đây, Bersot đã sử dụng từ “vũ trụ”, chứ không phải là “trên thế giới”, như muốn mở rộng thêm nữa về sự đa dạng phong phú của các kì quan. Để rồi, khẳng định: “kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ.” Câu nói là một lời khẳng định tấm lòng vĩ đại của người mẹ, nó nó cao cả và đẹp đẽ hơn mọi kì quan trên vũ trụ này.
Vì sao tấm lòng của người mẹ lại tuyệt vời nhất? Vì mẹ đã phải mang nặng đẻ đau để sinh ra ta, nuôi nấng ta nên người. Trên từng chặng đường đời của ta luôn có mẹ dõi theo, mẹ nấu từng bữa sáng, mẹ chỉ dẫn từng nét bút, mẹ gấp từng cáo áo... Mẹ cứ tần tảo và nhẫn nhục, chỉ cần ta có thể lớn lên vui vẻ và trưởng thành. Mẹ hi sinh trong thầm lặng như vậy và không đòi hỏi bất cứ điều gì từ ta, dù sao này ta khó khăn hay thành đạt, mẹ vẫn luôn là ngôi nhà để ta trở về, dang rộng vòng tay ôm lấy ta khi ta vấp ngã trên đường đời. Tình yêu của mẹ không phải là tình yêu có thể đong đếm, bởi mẹ quan tâm đến ta từng chút một, những gì nhỏ bé nhất, những bữa ăn mẹ luôn nhớ rằng ta thích món gì. Chẳng ai hiểu ta bằng mẹ, và cũng chẳng ai thương ta như mẹ. Ta nhớ đến câu chuyện về chị Trần Thị Lan Anh ở Bạc Liêu mặc dù sắp lìa xa cõi đời vì chứng suy tim nặng, nhưng người mẹ ấy vẫn cố gắng duy trì sự sống mong manh từng ngày của đứa con trong bụng. Khi được nhìn thấy con chào đời cũng là lúc chị mỉm cười trút hơi thở cuối cùng.
Vậy phải làm sao để có thể khiến mẹ hạnh phúc, để đáp lại sự hi sinh đó của mẹ? Bổn phận của mỗi người con trước tiên là phải trở thành người tốt, để mẹ không phải lo lắng, mẹ có thể tự hào về ta. Người mẹ không cần con cái phải thật giàu sang phú quý, họ chỉ cần con mình trưởng thành, sống một cuộc sống yên ổn, luôn vui vẻ, hạnh phúc là được. Ta có thể chăm sóc mẹ từ những việc nhỏ nhưng ấm áp, như nấu cơm cho mẹ, phụ mẹ việc nhà, cùng mẹ đi dạo, đưa mẹ đi chơi. Tất cả những việc đó có thể sưởi ấm trái tim người mẹ biết nhường nào! Bởi con người thật lạ, chỉ khi mất đi rồi ta mới biết trân trọng. Sau này, khi đi học, đi làm xa, có thể ta sẽ chẳng còn gặp mẹ được nhiều lần nữa. Mẹ chỉ cần một cuộc gọi, một chuyến về nhà của ta, để có thể nghe thấy giọng đứa con của mình. Nhưng chỉ đến khi mẹ mất đi, ta mới ân hận, mới nhớ mẹ, mới trân trọng những gì mà mẹ đã làm cho ta. Vì vậy, để có thể đáp lại tình yêu của mẹ, ta hãy trân trọng từng ngày được ở bên mẹ của mình. Đôi khi, ta hay hờn trách ba mẹ vì đã không để mình sống như ý muốn, nhưng thực chất, tất cả những sự kì vọng ấy, lo lắng ấy cũng vì quan tâm đến con mà thôi. Mẹ muốn con sống giàu có để không ai có thể khinh thường, và có thể là không khổ sở như mẹ đã từng. Ta có thể lắng nghe mẹ, chia sẻ với mẹ tâm tư của mình, để có thể hiểu nhau nhiều hơn.
Tuy vậy, không phải lúc nào hình ảnh của mẹ cũng là hình ảnh đẹp nhất. Có những người mẹ đánh đập con cái vô cùng tàn nhẫn, lại có những người mẹ bỏ rơi con khi con vừa mới lọt lòng. Đó là những hành động đáng phê phán, khiến hình ảnh người mẹ không còn trở thành bến bờ cho con trở về khi mệt mỏi, mà lại trở thành nơi đáng sợ mỗi khi nhớ về. Lúc ấy, có một người rồi sẽ trao cho ta tình thương yêu, dù đó không phải là mẹ ruột đi nữa, thì vẫn là người sẽ nuôi nấng và chăm sóc ta. Bởi, người mẹ không phải lúc nào cũng là người sinh ra ta, chỉ cần trong lòng ta cảm nhận được tình mẫu tử của một ai, đó cũng là mẹ ta rồi.
Có những bài ca rồi sẽ hết, có những loài chim cũng sẽ thôi không còn hát nữa. Nhưng, bài ca về sự hi sinh của người mẹ sẽ không bao giờ tắt, nó sẽ cứ ngân mãi, ngân mãi, như một kì quan đẹp nhất vũ trụ này.
=> Trên đây là bài viết tham khảo. Tuy nhiên, nếu bạn học sinh nào muốn viết theo ý mình thì tracnghiem.vn có dàn ý để các bạn dễ viết bài.
1. Mở bài
Trích ý kiến: “Trong vũ trụ có lắm kì quan, nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ.”
2. Thân bài
- Khái niệm kì quan: Kì quan là công trình kiến trúc hoặc cảnh vật đẹp đến mức kì lạ hiếm thấy.
- Câu nói là một lời khẳng định tấm lòng vĩ đại của người mẹ, nó nó cao cả và đẹp đẽ hơn mọi kì quan trên vũ trụ này.
- Vì sao tấm lòng của người mẹ lại tuyệt vời nhất?
- Mẹ đã phải mang nặng đẻ đau để sinh ra ta, nuôi nấng ta nên người.
- Mẹ hi sinh trong thầm lặng như vậy và không đòi hỏi bất cứ điều gì từ ta.
- Tình yêu của mẹ không phải là tình yêu có thể đong đếm.
- Để có thể khiến mẹ hạnh phúc, để đáp lại sự hi sinh đó của mẹ:
- Trở thành người tốt, để mẹ không phải lo lắng, mẹ có thể tự hào về ta
- Ta có thể chăm sóc mẹ từ những việc nhỏ nhưng ấm áp, như nấu cơm cho mẹ, phụ mẹ việc nhà, cùng mẹ đi dạo, đưa mẹ đi chơi.
- Ta hãy trân trọng từng ngày được ở bên mẹ của mình
- Ta có thể lắng nghe mẹ, chia sẻ với mẹ tâm tư của mình, để có thể hiểu nhau.
- Tuy vậy, lại có những người làm xấu đi hình ảnh của người mẹ -> cần phê phán
3. Kết bài
Khẳng định không gì đẹp hơn tấm lòng của người mẹ.