Viết đoạn văn tiếng Anh kể lại một tình huống mà khiến bạn sợ hãi. .
The most frightening situation that I experienced was when I met a ghost – but not actually a ghost at the halloween night. I was 6 at that time. After I played with my friends and knocked the neighbors’ doors, it was 9 p.m. I came back home with my friends on the everyday paths. We came across an old tree. Suddenly, a wind blowed and we felt creepy. A thing with 2 green light eyes flying in air appeared. All its body was white. We all shouted and screamed then ran far away. We felt that the ghost followed right behind us. We ran and ran as fast as possible. The ghost, however, became bigger and about to do something with us. Some of my friends and I got fainted. After coming round, I had laid on bed and saw my parents. They smiled and asked how I felt. I still felt scared and told the story to mom and dad. They laughed and said that it was a trick prepared for us but they don’t think that we are so frightened. I was ... Oh My god! It as unbelievable. I burst into tears and they promised to compensate to all of us with candies. Although many years has gone, but I still this memory. After all, I think this was a funny story but also the most frightening ever.
Dịch:
Tình huống đáng sợ nhất mà tôi trải nghiệm là khi tôi gặp một con ma - nhưng thực sự không phải là một con ma vào đêm halloween. Lúc đó tôi 6 tuổi. Sau khi tôi chơi với bạn bè và gõ cửa nhà hàng xóm, đã 9 giờ tối. Tôi trở về nhà với bạn bè trên con đường hàng ngày. Chúng tôi đi qua một cây cổ thụ. Đột nhiên, một cơn gió thổi và chúng tôi cảm thấy rùng mình. Một vật với 2 đôi mắt ánh sáng màu xanh bay trong không khí xuất hiện. Tất cả cơ thể đều trắng. Tất cả chúng tôi hét lên sau đó chạy xa. Chúng tôi cảm thấy con ma đi theo ngay sau chúng tôi. Chúng tôi chạy và chạy càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, con ma trở nên lớn hơn và dường muốn làm gì đó với chúng tôi. Một số bạn bè của tôi và tôi đã ngất đi. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường và nhìn thấy bố mẹ tôi. Họ mỉm cười và hỏi tôi cảm thấy thế nào. Tôi vẫn cảm thấy sợ và kể câu chuyện cho bố và mẹ. Họ mỉm cười và nói rằng đó là một thủ thuật được chuẩn bị cho chúng tôi nhưng họ không nghĩ rằng chúng tôi sẽ rất sợ hãi. Tôi đã ... Oh Trời ơi! Thật không thể tin được. Tôi bật khóc và họ hứa sẽ đền bù cho tất cả chúng tôi bằng kẹo. Mặc dù nhiều năm đã qua, nhưng tôi vẫn còn nhớ. Rốt cuộc, tôi nghĩ đây là một câu chuyện hài hước nhưng cũng đáng sợ nhất từ trước tới nay.