Tưởng tượng em về lại một nơi từng gắn bó với mình nhưng không ai nhận ra...

Em đã xa quê hương 10 năm, quay lại thấy mọi thứ đều đã đổi thay. Chính vì xa quê đã lâu ngày nên những người xưa quen biết giờ chẳng hay họ còn hay mất. Nhi đồng chính là thế hệ tiếp nối, là những người tiếp tục giữ hồn quê trên mảnh đất này. Hai thế hệ cách xa nhau nên chúng không nhận ra em cũng là điều dễ hiểu. Nhìn nụ cười và câu hỏi ngây ngô của chúng khiến em không khỏi chua xót. Có lẽ chúng còn quá nhỏ để nhận ra “tín hiệu” là giọng nói quen thuộc của quê hương của em và coi em như người khách xa lạ. Lúc này, em vừa thấy ngạc nhiên, buồn tủi, ngậm ngùi, xót xa bởi mình đã trở thành khách, trở thành người lạ trên chính quê hương của mình.