Trong bài Tiếng Việt, nhà thơ Lưu Quang Vũ viết:.
- Nhiều người vẫn thường nói rằng tiếng Việt là một thứ tiếng có nhạc tính vì nó có thanh điệu. Em tự ngẫm điều này và thấy nó có những hạt nhân hợp lí. Chỉ cần thay đổi thanh ngang và thanh huyền, cũng đã đến sự thay đổi về nghĩa. Trong tiếng Anh, hay tiếng Nhật mà em được học, đều này không hề xảy ra. Tiếng Việt có một hệ thống từ tượng thanh phong phú. Nó có thể mô phỏng âm thanh của tiếng mưa, tiếng gió, của tiếng cười, tiếng nước chảy, tiếng chim hót,... Tiếng Việt không những chỉ có vẻ đẹp về âm thanh, nó còn có vẻ đẹp của việc chuyển tải ý nghĩa. Đôi khi cả hai vẻ đẹp ấy được đồng thời thể hiện: "Dưới trăng quyên đã gọi hè/ Đầu tường lửa lựu lập lòe đơm bông" (Nguyễn Du). Hai câu Kiều của Nguyễn Du này đặc sắc ở việc sử dụng từ láy và việc lặp phụ âm đầu tạo nên tính nhạc cho câu thơ bên cạnh hình ảnh thơ đã được miêu tả. Em yêu tiếng Việt vô cùng bởi nó đẹp và là tiếng mẹ đẻ của mình. Tuy vậy, em biết rằng những thứ tiếng khác trên thế giới cũng đều có vẻ đẹp riêng.