Kể lại một câu chuyện về lòng dũng cảm mà em được chứng kiến hoặc tham gia.
Bài viết 1:
Quảng Trị, ngày 2 tháng 8 năm 2008
Đan thân mến,
Cậu có khỏe không? Tớ thì vẫn khỏe. Chỉ là tớ và gia đình vừa mới trải qua một thời gian khó khăn thôi.
Những ngày vừa qua, báo đài liên tục đưa tin về sức tàn phá dữ dội của cơn bão lũ ở miền Trung nước ta, chắc cậu cũng biết nhỉ. Chứng kiến cảnh các chú bồ đội, công an và những người dân thường vận lộn với nước lũ tớ cảm thấy thật khâm phục lòng dũng cảm của họ. Nhưng tớ thật sự khâm phục và biết ơn được anh Hùng, người đã dũng cảm cứu Phương, em gái tớ, trong dòng nước lũ siết.
Dòng nước chảy siết, đục ngàu liên tục đổ ồ ạt từ trên cao xuống. Nó cuốn phăng mọi thứ cản bước trên đường đi qua. Nhà cửa tan hoang. Cây cối đổ rạp. Người già, trẻ nhỏ leo lên mái nhà, tay ôm túi quần áo hoặc con chó, con mèo - những con vật thân thiết với cả gia đình. Còn các anh, các bố, những thanh niên trẻ thì cố ngụp lặn trong dòng lũ cứu tài sản của gia đình bị cuốn theo. Nhà tớ cũng không ngoại lệ. Ai cũng lo sợ, vì không biết lũ còn ồ ạt đổ xuống nữa không. Nếu cứ tiếp tục thế này, không biết chúng tớ phải sống sao nữa. Tớ đang loay hoay xếp lại đống đồ đạc trên mái nhà thì nghe thấy "Ùm" một tiếng. Tớ giật mình quay lại thì không thấy Phương đâu. Một nỗi lo sợ mơ hồ nảy lên trong lòng. Tớ nhìn xuống dưới, thấy con bé đang chới với dưới dòng nước siết, liên tục gọi:
- Chị ơi, cứu em! Chị ơi, Cứu...Cứu em...
Tay chân tớ bủn rủn hết cả. Không làm gì được. Đúng lúc ấy, anh Hùng bên cạnh nhà lao xuống, cố gắng bơi trong dòng lũ. Mấy lần anh ấy bị mất đà, không theo được nước nhưng anh vẫn cố gắng bơi gần tới chỗ Phương. Cuối cùng anh cũng nắm được tay Phương, kéo con bé lại và bám chặt vào thân cây gần đấy. Lúc này bố và anh trai tớ mới bơi thuyền đến nơi để kéo cả anh Hùng và Phương lên. Anh Hùng nằm trên thuyền thở hổn hển. Con Phương thì khóc nức nở. Nó sợ đến mức mấy hôm rồi toàn ngủ mơ thôi, Đan ạ!
Cũng may là cả Phương và anh Hùng đều an toàn.
Giờ thì tớ và mọi người đều đang ở khu sơ tán, đều an toàn. Nhà thì bị lũ cuốn đi rồi. Nhưng không sao, chúng tớ sẽ xây dựng lại. Quan trọng là cả nhà tớ và nhà anh Hùng vẫn còn sống. Chỉ buồn là có những gia đình không may mắn thế....
Thôi, thư cũng đã dài, tớ đành gác bút tại đây nhé. Tớ viết thư để báo bình an và cậu không cần phải lo lắng nữa nhé!
Mong thư cậu!
Bạn cậu
Bình
Bài viết 2
Trong chúng ta, ai cũng đã từng phạm sai lầm. Nhưng điều quan trọng là chúng ta có nhận ra sai lầm và sửa chữa nó hay không. Em và bạn cũng đã mắc sai lầm nhưng chúng em đã dũng cảm thú nhận tội lỗi với người lớn và được tha thứ.
Gần nhà em có một khu vườn trồng cây ăn quả của bác Chính. Trong vườn có đủ loại cây: nào xoài, nào ổi, nào bưởi...Em thích nhất là cây ổi của bác. Nó là giống ổi găng, quả không lớn nhưng rất thơm, ăn rất giòn và ngọt. Không biết bác chăm sóc thế nào mà năm nào cây cũng sai trĩu quả. Năm nay cũng thế. Từng chùm ổi chín vàng lúc lửu trên cành mỗi khi gió lùa qua kẽ lá. Mùi thơm thoang thoảng của hương ổi chín quyện với gió bay khắp nơi. Ngày nào đi học về qua em với lũ bạn cũng nhìn cây ổi với vẻ thèm thuồng. Trưa hôm đấy, em rủ bạn đi học sớm để nhân lúc vắng vẻ ăn trộm mấy quả ổi trong vườn của bác Chính. Con đường làng vắng hoe, không một bóng người. Em và Chiến, thằng bạn chơi từ hồi đầu để chỏm, nhẹ nhàng nhảy lên bờ tường rồi trèo vào vườn. Chiến quay sang em nói khẽ:
- Mày có chắc là không có ai ở đây vào buổi trưa không đấy?
- Tất nhiên, tao theo dõi mấy hôm nay rồi. Chẳng thấy ai ở đây buổi trưa cả! - Em đáp
- Ô kê, thế thì được!
Thế là hai đứa đến gần gốc ổi. Càng đến gần, mùi hương ổi càng đậm. Thơm ngọt như mời gọi chúng em. Em và Chiến lần lượt trèo lên cao, ngồi trên cành, hái từng chùm, từng chùm ổi nặng trĩu. Hai đứa vừa ăn vừa cười sung sướng. Chao ôi là ngon! Nhưng bỗng nhiên, từ phía xa xa có một bóng người thấp thoáng. Em và Chiến tái mặt. Thôi chết, bác Chiến!. Bác ấy mà bắt được, về mách bố mẹ, mách nhà trường thì chỉ có ăn đòn. Bác ấy nổi tiếng là người khó tính trong làng mà. Em vứt chùm ổi xuống, kéo tay Chiến. Hai đứa tụt xuống đến gốc thì bác Chiến đã đi đến cổng khu vườn. Nhìn thấy chúng em, bác Chiến quát:
- Hai thằng ranh con, chúng mày ăn trộm đấy phải không?
Bác chưa kịp đến, em và Chiến đã nhảy qua bức tường chạy trốn mất. Em còn thoáng nghe thấy tiếng bác Chính la lên đau đớn. Chắc bác bị ngã vì đuổi theo em. Cả chiều hôm ấy, em cứ băn khoăn, lo sợ mãi. Sợ bác Chiến tìm đến trường hay sang nhà mách. Nhưng không, bác không làm gì cả. Em cảm thấy day dứt nên hôm sau, em và Chiến sang nhà bác Chiến. Sang đến nơi, thấy bác đang ngồi xoa cái chân tím bầm, vì ngã. Em rụt rè tiến lại gần nói:
- Bác ơi, hôm qua chúng cháu trót ăn trộm mấy quả ổi trong vườn nhà bác, làm bác bị ngã thế này. Bác cho chúng cháu xin lỗi nhé.
- Không sao! - Bác cười hiền từ, mấy đứa muốn ăn thì cứ xin. Bác cho. Chứ bác ghét nhất kẻ trộm cắp. Mà hai đứa cũng dũng cảm lắm đấy. Biết sai và nhận lỗi thế là quý rồi!
Nói rồi, bác chỉ tay vào góc cửa đang để một rổ ổi to, quả nào quả nấy tròn như quả trứng gà, chín vàng và bảo chúng em mang về. Hai đứa cười tít mắt, cảm ơn bác rồi mang rổ ổi về nhà.
Qua sự việc này, em nhận ra rằng, chúng ta cần phải dũng cảm nhận lỗi nếu mình làm sai. Như thế thì ta sẽ được tha thứ.