Kể lại câu chuyện Ở lại với chiến khu cho người thân nghe.

Một buổi tối nọ, trung đoàn trưởng bước vào lán. Cả đội thiếu niên đã tập hợp đầy đủ. Trung đoàn trưởng nhìn các em trìu mến, dịu dàng rồi sau một lúc trầm ngâm, ông chậm rãi nói:

- Các em ạ, ở chiến khu tình hình ngày càng gian khổ, khó khăn, thiếu thốn. Sức nhỏ của các em e rằng không chịu nổi. Nếu em nào muốn về với gia đình, Trung đoàn sẽ cho phép. Các em thấy sao ?

Lượm là người đầu tiên đứng lên nói với trung đoàn trưởng :

"- Em xin được ở lại. Dù chết em cũng ở lại với chiến khu chứ không thể về ở chung với tụi Tây, tụi Việt gian."

Toàn đội đều lên tiếng hưởng ứng lời của Lượm :

"Chúng em cũng vậy ! Chúng em xin ở lại !"

Mừng nói thật cảm động : "Trung đoàn có thế giảm bớt phần ăn của chúng em đi cũng được nhưng đừng bắt tụi em phải về, tội nghiệp cho chúng em lắm !"

Trung đoàn trưởng ôm lấy Mừng, xúc động nói : "Nếu vậy thì anh sẽ về báo cáo lại với Ban chỉ huy.”

Trước khung cảnh đó bỗng các em cùng cất tiếng hát:

"Đoàn Vệ Quốc Quân một lần ra đi...

Nào có mong chi đâu ngày trở về

Ra đi, ra đi bảo tồn sông núi

Ra đi, ra đi thà chết không lui".

Tiếng hát hùng tráng bay lên như lửa cháy làm ấm áp, nao nức lòng người.