Đề bài: Kể cho bố mẹ nghe một chuyện cảm động mà em đã gặp ở trường.
Bài viết tham khảo
Tiếng trống tan trường vừa điểm, tôi liền vội vã đạp xe về. Trên cả quãng đường thân thuộc, lòng tôi cứ bâng khuâng man mác khôn nguôi. Tôi mong sao con đường này ngắn hơn một chút để nhanh chóng về nhà, kể cho bố mẹ nghe câu chuyện đầy cảm động mà tôi gặp ở trường.
Cánh cổng xanh vừa hiện ra trước mắt, tôi đã cất tiếng gọi lanh lảnh khiến bố mẹ đang bận công việc đều dừng tay mà ngoái nhìn. Bố dắt xe đạp của tôi lên mái hiên, mẹ pha một cốc nước chanh mát lạnh, vừa đưa cho tôi vừa hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì mà về trễ vậy con? Mắt sao lại đỏ hoe thế kia?
Như chỉ chờ có thế, tôi sà vào lòng mẹ, thủ thỉ:
- Hôm nay, con được chứng kiến câu chuyện cảm động lắm ạ!
Giọng tôi đều đều nhưng không ngăn được niềm xúc động, tôi chầm chậm kể lại câu chuyện cho bố mẹ cùng nghe. Ngày hôm nay là ngày cuối tuần, trùng hợp cũng là ngày sinh nhật của cô giáo chủ nhiệm chúng tôi. Thế nhưng, lũ học trò ngây thơ và quậy phá lớp tôi lại không ai hay biết đến ngày quan trọng này. Tiết cuối như thường lệ là tiết sinh hoạt, lớp trưởng và ban cán sự lớp sẽ tổng kết các hoạt động trong tuần.
Khi cô Yến – cô giáo chủ nhiệm bước chân vào lớp học, tiếng nói chuyện vẫn râm ran bốn phía. Dãy bàn cuối, một số bạn còn vô ý ăn quà vặt. Một lát sau, chúng tôi vẫn không thấy cô nhắc nhở, để ý mới nhận ra nét buồn thoang thoáng hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô. Dường như hiểu ra không khí có phần khác lạ, cả lớp tự giác im bặt. Lúc này, giọng nói ấm áp của cô mới vang lên:
- Các em ổn định một chút, công việc hôm nay khá nhiều.
Cô lần lượt nói rõ những ưu, nhược điểm của lớp. Vẫn giống như mọi lần, cô vừa ân cần nhắc nhở những bạn mắc khuyết điểm, vừa động viên, khích lệ những bạn có thành tích rèn luyện tốt. Khi gần hết tiết, chúng tôi bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cô Thủy dạy Sử và cô Vân dạy Hóa – hai người bạn thân của cô chủ nhiệm của chúng tôi từ những năm cấp 3 ngoài cửa lớp. Trên tay các cô cầm theo một chiếc bánh kem và hộp quà được gói bọc cẩn thận. Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau, cô chủ nhiệm dõi theo ánh nhìn của cả lớp, tôi trông thấy vành mắt cô đỏ lên. Khi hai cô đã vào lớp rồi, nhỏ lớp trưởng như nhớ ra điều gì đó, nét mặt nó hiện rõ vẻ bối rối.
Không để chúng tôi tò mò lâu, cô Vân đã cất lời giải thích:
- Hẳn là các em không biết, hôm nay là ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm của cô chủ nhiệm các em. Năm nay là năm đàu tiên cô ấy về trưởng, chủ nhiệm nên hầu như ít người biết tới sinh nhật cô.
Bấy giờ, chúng tôi mới hiểu ra nhiều điều. Cô là người gốc Hà Nội nhưng từ nhỏ đã định cư ở tận Đăk Lăk xa xôi, cô về đây dạy học nhưng cả gia đình của cô đều ở tại Đăk Lăk. Thời gian đầu chủ nhiệm, vất vả biết bao nhiêu, vậy mà lũ chúng tôi lại quậy phá, gây cho cô bao phiền phức, lo toan. Chúng tôi kìm nén nỗi ân hận, chăm chú lắng nghe câu chuyện của các cô. Hóa ra, ba cô đã gắn bó bên nhau gần hai mươi năm, từ những ngày còn bé xíu. Họ cùng lớn lên, cùng vượt qua khó khăn khi gia đình không có điều kiện, cùng học tập ở tận tỉnh xa, cùng nuôi ước mơ trở thành giáo viên. Những câu chuyện thời đi học của họ như những thước phim quay chậm trước mắt chúng tôi, một số bạn đã không nén được niềm xúc động nơi khóe mắt.
Thế nhưng, chúng tôi còn nhận được một tin như sét đánh ngang tai. Mẹ của cô Yến ở quê nhà đang ốm, sức khỏe yếu đi từng ngày, cô phải chuyển công tác để tiện bề chăm sóc. Cả lớp chìm trong bầu không khí nặng nề, tin này quá bất ngờ với chúng tôi. Khi những lỗi lầm còn chưa kịp sửa chữa, cô giáo của chúng tôi đã chuyển về một ngôi trường khác. Nửa tháng sau, cô sẽ hoàn thành các thủ tục, khi ấy lớp tôi sẽ đón một giáo viên chủ nhiệm khác. Lũ con gái đã không ngăn được mà òa khóc, lũ con trai cũng cúi mặt khác hẳn dáng vẻ quậy phá thường ngày.
Sau đó, cô trấn an chúng tôi:
- Một thời gian nữa cô đi rồi, chúng ta phải cùng nhau tạo dựng những kỉ niệm đẹp, vui vẻ chứ.
Nói xong, cô còn đến từng chỗ để dỗ chúng tôi nín khóc. Ngăn lại những tiếng nức nở, chúng tôi cùng nhau thắp nến, hát vang khúc ca mừng sinh nhật cô. Chỉ những phút giây ngắn ngủi cuối tiết, nhưng khoảng cách cô trò như ngắn lại rất nhiều. Chúng tôi hiểu ra nhiều điều hơn. Ra về, đứa nào cũng đồng lòng ấp ủ quyết tâm tạo nên những hồi ức đẹp nhất cho thời gian còn lại.
Câu chuyện kể xong, tôi lại bật khóc. Bố mẹ đều nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi phải làm như lời cô dặn, hiểu ra được sai lầm trước đây là tốt, như vậy là không phụ lòng cô mong mỏi. Tôi ngoan ngoãn vâng theo, càng tự hứa sẽ chăm ngoan để cô yên tâm chuyển công tác.