Đề bài: Từ các bài thơ Bài ca Côn Sơn, Cảnh khuya, Rằm tháng Giêng, Xa ngắm thác núi Lư trong Ngữ Văn 7, tập một, hãy phát biểu những suy nghĩ và tình cảm của em về niềm vui sống giữa thiên nhiên..
Bài làm:
Thiên nhiên từ trước đến nay luôn là người bạn gắn bó mật thiết với con người. Sự tác động qua lại giữa con người và thiên nhiên luôn được nhấn mạnh dù ở trong bất cứ hoàn cảnh hay thời đại nào. Được sống giữa thiên nhiên, bao bọc bởi tự nhiên là điều mà ai cũng muốn. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Hồ Chí Minh lại viết những vần thơ “Tiếng suối trong như tiếng hát xa/ Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”, Nguyễn Trãi thì viết “Côn Sơn có đá rêu phơi/ Ta nằm trên đá như nằm đệm êm” hay thi hào Lí Bạch so sánh thác núi Lư như dải ngân hà tuột khỏi mây. Hình như đứng trước cảnh thiên nhiên núi non hùng vĩ ấy thi nhân cũng trở nên đắm đuối không thôi.
Thiên nhiên vốn là nguồn cảm hứng bất tận của thơ ca bao đời nay. Nó chính là thác nguồn dạt dào của mọi cảm xúc. Để có những bức tranh đẹp đẽ thế thi nhân đã hóa thân, đắm chìm vào thiên nhiên để cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của nó.
Thiên nhiên và con người có sự gắn bó mật thiết và tác động qua lại lẫn nhau. Thiên nhiên chính là nguồn tài nguyên dồi dào vô tận để con người khai thác và sử dụng ngược lại con người chính là những người tái tạo và tận dụng nguồn khoáng sản vô giá đó. Không cần phải nhấn mạnh thì ai cũng biết thiên nhiên là người bạn đồng thời là người mẹ vĩ đại của nhân loại. hãy thử tưởng tượng cuộc sống của bạn một ngày tách rời khỏi thiên nhiên thì sẽ thế nào? Chắc sẽ vô cùng buồn tẻ và nhàm chán.
Sẽ chẳng còn cơn gió nhẹ thổi bay nỗi buồn, sẽ chẳng còn những ánh nắng nhẹ sưởi ấm trái tim mỗi khi lạnh lẽo và cũng chẳng còn tiếng chim hót líu lo đánh thức bình minh nữa. Không phải ngẫu nhiên những thi nhân nổi tiếng lại dùng những mỹ từ đầy ưu ái cho thiên nhiên vì nó chính là mạch cảm xúc dạt dào, bất tận. Chỉ khi ta hòa mình vào nó, đắm chìm trong nó thì ta mới có thể cảm nhận được những vẻ đẹp tuyệt vời bình dị mà nó mang đến mà thôi.
Chẳng có cơn gió nào có thể hờ hững trước những giọt nước mắt của người con gái, sẽ chẳng có cơn mưa nào không gột rửa được những đau thương, và sẽ chẳng có ánh bình minh nào không mang đến sự khởi nguồn cho cuộc sống. Thiên nhiên luôn đẹp vẻ đẹp bất tận và chan hòa, vẻ đẹp hiền hòa để chở che, nâng niu con người trước những biến động bất ngờ. Nếu không có thiên nhiên hỏi sao có biển khơi ăm ắp cá, sao có rừng vàng biển bạc, đất phì nhiêu? Và lẽ dĩ nhiên sẽ chẳng có suối nguồn trong xanh nước, và cũng chẳng có nổi một bông lúa trĩu bông của ngày mùa bội thu.
Con người chúng ta may mắn hơn những con vật kia bởi chỗ chúng ta biết khai thác thiên nhiên biết tận dụng nó để làm giàu cho chính mình. Vì thế nên chẳng có cớ gì mà chúng ta lại không yêu thương nó cả, vì có nó mới có cuộc sống của chúng ta hôm nay.
Qua những vần thơ của Hồ Chí Minh, Nguyễn Trãi hay Lí Bạch ta cảm nhận đó là một tình yêu thiên nhiên chứa chan vô hạn. Những thứ tình cảm vô cùng dung dị nhưng thanh cao, những vĩ nhân đã dùng tâm hồn của mình để cảm nhận về bức tranh thiên nhiên sống động tuyệt vời.