Đề bài: Câu chuyện về một con vật nuôi có nghĩa, có tình - bài mẫu 2 - ngữ văn 8.
Bài làm:
Trong cuộc sống không chỉ có những câu chuyện cảm động của mọi người xung quanh chúng ta mà còn có cả những câu chuyện vô cùng cảm động của loài vật. Tôi cũng từng được chứng kiến một câu chuyện đầy xúc động về con vật nuôi có nghĩa có tình ngay trong gia đình mình.
Câu chuyện khiến tôi và các thành viên trong gia đình không thể quên cho tới nhiều năm sau đó là câu chuyện về chú chó Mực và mèo Muối. Muối thuộc dòng giống nhà mèo mướp nhưng lại có bộ lông màu trắng muốt, được ông ngoại đem về từ vùng biển những năm hai nghìn. Vì vậy, ngoại đặt tên nó là Muối. Muối ở nhà tôi được gần mười năm thì ba mới đem Mực về. Mực là chó cỏ, lông đen tuyền như màu mực, người nó gầy nhưng chân lại khá dài. Ngày Mực về nhà, chú mới chỉ là chó con bé tí, to bằng Muối thôi. Muối lại đặc biệt béo, cộng thêm lợi thế quen nhà nhiều năm nên chẳng coi Mực ra gì. Thỉnh thoảng, Mực hay mon men lại gần cào cào Muối mấy cái, thế là mèo ta xù lông, nhe cái răng nhọn, Mực cúp đuôi, lẩn mất.
Mỗi lần thấy vậy, mẹ lại đùa:
- Chó mèo có bao giờ ưa nhau. Cứ để nguyên mà xem, con Mực với con Muối nhà mình rồi cũng như thế.
- Ơ, vậy ra Mực cứ bị bắt nạt mãi vậy sao ạ? – Tôi ngây thơ hỏi
Ba ở ngoài liền nói vọng vào:
- Không đâu con gái, một thời gian nữa Mực lớn, Muối chẳng bắt nạt cậu chàng được nữa đâu.
Khi đó tôi mới học lớp năm, nghe không hiểu được nhiều nên cứ băn khoăn mãi. Qủa thực, chỉ vài tháng sau, Mực ăn nhiều lớn nhanh, chẳng mấy chốc đã to gấp mấy lần Muối. Muối có muốn xù lông cũng không được, chỉ đành tránh xa Mực ra. Nhưng Mực lại có vẻ thích chơi với Muối. Trừ khi ăn cơm là lại đi tìm Muối, cào cào mấy cái. Có lần, Muối đang nằm dài trên sân phơi nắng, Mực ở đâu mò tới, như thường lệ lại cào cào cô nàng mấy cái. Lần này, Muối ra chừng khó tính lắm, không như những lần trước đứng hẳn dậy, xù lông. Vậy là hai đứa đánh nhau.
Dần dần chuyện đó thành quen, cứ gặp nhau là đánh nhau, chạy khắp sân vườn. Nhưng một thời gian sau đó, chúng từ đánh nhau chuyển sang sống “hòa bình”. Trời nắng ấm là Muối cuộn tròn trong ngực Mực phơi nắng. Cả gia đình tôi ai nấy đều ngạc nhiên, xưa nay có thấy chó mèo nào như vậy bao giờ.
Chúng cứ sống cùng gia đình tôi như vậy, cho đến hai năm sau đó, Muối mang thai. Mẹ kể nó mang thai bốn lần rồi, lần này là lần thứ năm nhưng đều sinh non, mèo con chết ngay khi còn trong bụng mẹ. Lần mang thai này, mẹ chăm sóc nó cẩn thận lắm. Muối không còn hay nô đùa với Mực như trước, thỉnh thoảng chỉ cọ cọ vài cái. Mực dường như cũng hiểu chuyện, không tự ý đến gây sự nữa.
Sau đó, muối sinh được hai chú mèo con màu lông do bé xíu rất dễ thương. Nhưng không may, mấy ngày sau đó, Muối chợt bỏ ăn, bụng nó căng to rồi chết. Ba đem Muối đặt trên đất, đào hố chôn nó cạnh gốc cam. Mực không biết ở đâu mò đến, nó đứng ở xa nhìn nhìn hồi lâu, rồi chậm chạp đi tới cạnh Muối, gảy gảy hai chân đã cứng đờ. Nó gảy mãi cũng không thấy Muối bật dậy, xù lông cào cấu nó như dạo trước lại lẳng lặng bỏ đi. Hình như, đôi mắt nó hơi ươn ướt.
Muối chôn xong, hai chú mèo con lại chẳng biết làm thế nào, chúng còn nhỏ như vậy không có mẹ, ai cũng lo chúng sẽ chết. Mẹ đem sang ông ngoại, ông bảo cứ để ông chăm, may mắn thì chúng khỏe mạnh rồi lại đem về nhà tôi, còn không thì đành chấp nhận vậy. Lúc đem con của Muối đi, Mực cứ nhìn theo mãi. Muối chết, Mực bỏ ăn nhiều, có bữa nó chỉ ăn vài khúc xương, có bữa lại chẳng ăn gì. Ba bảo nó đang nhớ bạn của nó, nhớ Muối.
Rồi một hôm không thấy Mực đâu, tối muộn ba mẹ đều đi tìm cũng không thấy nó. Ai cũng nghĩ nó bị người ta bắt mất rồi, dạo này trong làng hay bị trộm chó, hang xóm đã mấy nhà bị bắt mất rồi. Vậy mà sang hôm sau, nó lù lù về, nằm ở trước cửa. Cả nhà đều thở phào nhẹ nhõm, lấy cơm cho nó ăn. Lần này, cu cậu không bỏ ăn nữa mà ăn hết cả bát cơm đầy. Khoảng một tháng sau khi Muối chết, nó cứ bỏ nhà đi như vậy, cách một hai ngày lại đi một lần. Lâu dần, mọi người cũng quen, không lo lắng Mực bị người ta bắt đi nữa.
Một thời gian sau, ông ngoại mang hai chú mèo con tới nhà tôi. Ông bảo cũng thật kỳ diệu, hai con mèo nhỏ này thế nhưng vẫn sống được, lại khỏe mạnh bình thường. Mực nhìn thấy hai chú mèo nhỏ liền lao phốc ra, mọi người được phen hoảng hồn nghỉ nó sẽ cắn chết mèo con. Chỉ có ông ngoại là bình tĩnh cười, ông bảo:
- Con Mực này có tình có nghĩa như người vậy, từ đợt ông bắt mèo con về, cứ một hai ngày nó đến đứng trước ngõ, đăm đăm nhìn vào cái ổ ông đặt trong nhà. Nó cứ nhìn hết ngày rồi mới về.
Mọi người quay ra nhìn Mực đang liếm liếm hai con mèo nhỏ liền vỡ lẽ. Hóa ra bấy lâu nó bỏ nhà đi vì con của Muối. Giữa loài vật, đặc biệt lại là chó với mèo lại có tình cảm xúc động như vậy.
Bây giờ, hai mèo con đều đã lớn, thỉnh thoảng chúng sẽ cùng Mực đánh nhau, chạy nhảy khắp sân vườn y như Muối ngày trước. Nhưng nắng ấm là gia đình tôi lại được chứng kiến cảnh chú chó Mực to đùng nằm cạnh hai chú mèo lông do sưởi nắng. Đó có lẽ là một câu chuyện kỳ lạ, nhưng lại là câu chuyện cảm động mà gia đình tôi luôn nhớ đến. Câu chuyện về một chú chó có nghĩa có tình.