Trắc nghiệm Online.com xin giới thiệu đến bạn đọc những bài văn mẫu về bài viết số 1 hay nhất ngữ văn 8 với đầy đủ các đề. Theo đó, bài viết số 1 lớp 8 gồm có 3 đề, mỗi đề Trắc nghiệm Online gửi đến bạn đọc 3 bài văn mẫu hay nhất và mới nhất để các bạn có thể tham khảo. Từ đó, giúp các bạn có những bài văn hay nhất cho riêng mình..

[toc:ul]

Đề 1: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

Bài làm

Hôm nay, ở ngã tư chờ đèn đỏ, tôi lặng ngắm thành phố chuyển động như chưa bao giờ dừng lại, bỗng bồi hồi nhớ cái gọi là ngày xưa. Nhớ lần đầu tiên tôi bỡ ngỡ đến trường, nhớ những chiếc lá vàng cuối thu và bầu trời xanh cao vời vợi năm ấy.

Có lẽ chúng ta đều có nhiều những ngày đầu tiên. Nhưng có lẽ chẳng gì thiêng liêng và gợi nhớ cho bằng ngày đầu tiên đi học. Tôi nhớ những câu văn của Thanh Tịnh: hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và lòng tôi lại bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên tôi đi học. Có lẽ, ngày đầu tiên ấy là một cái gì trong sáng và hồn nhiên lắm. nó là mảnh kí ức ngọt ngào mà có chăng sau này trên dòng đời vội vã tấp nập ta không còn như vậy nữa.

Tôi nhớ như in, ngày đầu tiên ấy, tôi được mẹ đèo trên chiếc xe đạp cũ. Trên con đường gồ ghề và thân thương quen thuộc, tôi ngồi sau xe áp mặt vào tấm lưng gầy của mẹ. Con đường thân thuộc hàng ngày hôm nay sao bỗng dài ra hơn thường lệ, bỗng nhiên thấy nó sao vừa lạ vừa quen. Tôi bỗng có cảm giác như một người xa quê lâu ngày mới trở về nơi này vậy, trong lòng xốn xang bao nhiêu câu hỏi: liệu cô giáo có xinh như nàng tiên trong truyện cổ không, lớp học mới ra sao, mình sẽ học những gì...Chao ôi, tôi không ngừng thoát khỏi những suy nghĩ non nớt ấy, và chỉ muốn được giải đáp tức thời....

=>Xem đầy đủ: Những bài văn mẫu bài viết số 1 đề 1

Đề 2: Người ấy (bạn, thầy, người thân...) sống mãi trong lòng tôi

Bài làm

Hẳn trong tất cả chúng ta, ai ai cũng giữ cho mình những hình ảnh những kỉ niệm đẹp của 1 người nào đó trong sâu thẳm trái tim. Và tôi cũng vậy, dành tất cả trái tim mình, tôi khắc sâu hình ảnh đáng kính người mà tôi yêu thương nhất trong đại gia đình thân yêu của tôi - ông ngoại.

Ngoại tôi giờ đã đi thật xa, những sâu thẳm trong trái tim tôi, hình ảnh ông không bao giờ phai nhạt. Đó là một người đàn ông đẹp lão với vóc dáng thanh mảnh và đôi mắt sâu, cái cửa sổ tâm hồn đượm buồn nhưng tràn đầy sức sống. Đằng sau đôi mắt đó là bao nỗi nhọc nhằn, lo toan mà những vết nhăn chứng minh đã hằn sâu bên khóe mắt. Nhìn vào gương mặt với làn da ngăm ngăm của ông, có lẽ điều nổi bật nhất chính là đôi môi rộng và hàm răng trắng đều tuy tuổi đã cao. Bằng chính đôi môi này ông đã dành cho lũ cháu trẻ chúng tôi những nụ hôn ấm áp, và cũng chính bởi bàn tay chai sận, khô ráp này đã từng nhiều đêm vỗ về cho tôi ngủ, nhiều đêm nhọc nhằn chăm sóc tôi khi ốm mà không có ba mẹ bên cạnh. Ngoại tôi vóc dáng không cao lớn, vạm vỡ như những người đàn ông khác bởi bao lo toan, vất vả không còn làm ông tôi còn cường tráng như thời còn trai trẻ. Cho dù đã già nhưng ngoại tôi không có thậm chí đến một sợi tóc bạc nào ,mái tóc cứ đen như thế mãi. Ngoại giản dị lắm, một bữa cơm đạm bạc với vài ba món, cũng chỉ diện bộ quần áo kaki màu xám đã cũ và vẫn đôi dép quai hậu màu đen mà bà ngoại tôi đã kể rằng nó đã theo ông từ thời còn kháng chiến....

=>Xem đầy đủ: Những bài văn mẫu bài viết số 1 đề 2

Đề 3: Tôi thấy mình đã lớn khôn

Bài làm

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết tò tò theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, cô nhóc ấy đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở, cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thế dễ dàng lấy những cuốn từ điển trên giá cao nhất xuống, có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế, có thế giúp bố khiêng thang lên gác thượng để sửa ăng-ten, có thể đi hết một đoạn đường núi dài không cần có ai dắt hay cõng... Những việc ấy hồi nhỏ tôi chưa đủ sức thì bây giờ đều trở nên đơn giản, dễ dàng. Tôi cũng không còn cảm thấy tự hào khi giúp bố mẹ làm những công việc nhà nữa, tất cả đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên ban đầu đối với tôi còn rất mở hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn....

=>Xem đầy đủ: Những bài văn mẫu bài viết số 1 đề 3