Dường như hiện nay chúng ta đang vô tư nhận sự quan tâm, chăm sóc của bố mẹ dành cho bản thân mình. Còn bản thân chúng ta chưa dành cho bố mẹ sự quan tâm, chăm sóc mà chúng ta hoàn toàn có thể làm được..
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha…”
Cha mẹ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời mỗi con người. Cha mẹ là người duy nhất lặng lẽ hi sinh, yêu thương chúng ta bằng mọi giá mà không cần nhận lại. Thế nhưng, dường như hiện nay chúng ta đang vô tư nhận sự quan tâm, chăm sóc của bố mẹ dành cho bản thân mình. Còn bản thân chúng ta chưa dành cho bố mẹ sự quan tâm, chăm sóc mà chúng ta hoàn toàn có thể làm được.
Ý kiến nêu trên thực sự gợi lên trong chúng ta nhiều suy nghĩ về cách yêu thương cha mẹ của mình. Cha mẹ là người thân ruột thịt của chúng ta. Mẹ và cha vai gồng vai gánh, cùng nhau xây nên một tòa thành vững chãi mang tên “nhà” – nơi che mưa chắn gió cho chúng ta. Ta cất tiếng khóc đầu tiên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, bước những bước đầu tiên trên đường đời cũng với đôi bàn tay ấy. Bao nhiêu sóng gió và bão táp, mẹ cha luôn là người thay ta ngăn chắn. Cha mẹ dành cả cuộc đời, hi sinh cả tuổi thanh xuân để yêu thương và chở che ta, lặng lẽ gánh chịu bao cay đắng để nuôi chúng ta trưởng thành, không mong được đền đáp, chỉ hi vọng chúng ta khôn lớn thành người.
Hiếu thảo là đạo nghĩa tất yếu mà người con nào cũng cần thực hiện. Thế nhưng, thực tế hiện nay lại không như thế. Có những người con luôn tự nhắc nhở bản thân về những vất vả và hi sinh của cha mẹ, không ngừng cố gắng để đền đáp công ơn trời bể đó. Dù bộn bề công việc, họ vẫn không quên dành thời gian để ở bên bầu bạn và chăm sóc cha mẹ của mình. Những con người như thế thật đáng quý biết bao!
Tuy nhiên bên cạnh đó cũng có một thực trạng rất đáng buồn hiện nay, đó là sự vô tâm của con cái đối với cha mẹ. Dường như nhiều người đang vô tư nhận sự quan tâm, chăm sóc của cha mẹ dành cho bản thân mình. Còn bản thân lại chưa dành cho họ sự quan tâm, chăm sóc mà mình hoàn toàn có thể làm được. Cuộc sống ngày càng hiện đại, nhịp sống trở nên vội vã hơn, vô tình nhiều người cũng bị cuốn vào guồng quay đó mà đánh mất đi những điều quý giá trong cuộc sống của mình.
Ngày bé biếng ăn, mẹ lo lắng dỗ dành, kiên nhẫn cả nhiều giờ đồng hồ đôi khi chỉ để bón hết cho con một bát cháo. Nhưng ngày nay, có biết bao người viện cớ gia đình công việc mà đùn đẩy trách nhiệm chăm sóc người mẹ già đã không còn minh mẫn. Có những câu chuyện được chia sẽ trên mạng xã hội về người con nổi nóng với mẹ của mình chỉ vì bà ăn cơm quá chậm khiến bao người rơi nước mắt. Mẹ cha vì bạn kiên nhẫn cả cuộc đời, tại sao bạn lại vì chuyện nhỏ như thế mà nỡ lòng tổn thương người đã sinh thành dưỡng dục mình?
Ngày xưa tập đi, ngã biết bao lần mới có thể vững bước, mẹ cha luôn lặng lẽ dõi theo, không hề cảm thấy phiền phức. Bây giờ, mẹ với cha già rồi, có những thiết bị công nghệ hiện đại không biết sử dụng, muốn học để liên lạc với con, muốn hỏi cách dùng, hai ba câu thôi con đã kêu phiền phức. Hay đơn giản hơn chỉ là những cuộc gọi về nhà, hỏi han và nói lời yêu thương với cha me khi xa nhà, một lời chúc vào ngày của mẹ, ngày của cha. Đó là điều chúng ta hoàn toàn có thể thực hiện được. Nhưng nhiều người thì không như vậy.
Có những người cãi lời mẹ cha để sa đọa vào những thú vui đua đòi, để lạc vào những con đường đen tối, thậm chí bỏ nhà ra đi để lại nỗi đớn đau khôn cùng cho cha mẹ. Có những bạn trẻ ghi nhớ và quan tâm mọi thứ về thần tượng, về người yêu nhưng ngày sinh nhật của bố mẹ cũng lãng quên, không một lời chúc, không một hành động quan tâm. Mẹ của bạn, cha của bạn có lẽ sẽ không bao giờ nói ra những điều đó, nhưng sâu bên trong có lẽ vẫn là nỗi buồn sâu sắc.
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ. Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…” Công cha, nghĩa mẹ bao la như trời như biển. Cả đời hi sinh đâu phải một hai năm có thể báo đáp hết. Thời gian hơn nữa không bao giờ đứng lại đợi ai, chúng ta càng trưởng thành, cha mẹ càng già đi. Hãy trân trọng thời gian còn được ở bên cha mẹ và quan tâm, chăm sóc họ. Đừng để đến khi không còn cơ hội mới nuối tiếc thời gian đã qua.