Đóng vai những que diêm để kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm .
Đêm giao thừa năm ấy thật rét mướt, tuyết dường như rơi dày đặc hơn. Tất cả mọi người đều vui vẻ, hối hả đi lại trên đường phố và nhanh chân trở vè nhà để đón mừng năm mới bên người thân và gia đình. Vậy mà tôi – những que diêm nhỏ bé vẫn nằm im lặng lẽ trong những vỏ bao, cùng cô chủ rong ruổi trên con đường tối đen, gió lạnh và tuyết rơi phủ trắng. Cô bé muốn bán hết chúng tôi - những bao diêm, cho khách qua đường để mang tiền về cho cha cô kịp lúc giao thừa.
Cô bé cầm chúng tôi trong tay và mời chào những người qua đường thế nhưng chẳng ai để ý đến tiếng rao của cô cả. Họ cười đùa trong những câu chuyện riêng và vội vã đi nhanh. Cô bé đã thấm mệt, bụng đói cồn cào nên đành ngồi nép vào góc tường tránh rét. Tôi nhìn thấy chiếc áo của cô bục rách, gió lạnh thổi khiến cô lạnh run rẩy, chân tay tím tái. Khẽ hé mắt ra khỏi vỏ bao, tôi nhìn thấy cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn. Mùi ngỗng quay thơm nức tỏa ra từ những căn nhà ấm cúng. Cô bé muốn trở về nhà lắm nhưng cô sợ bố em mắng vì em chưa bán được que diêm nào, mà về nhà thì cũng lạnh như vậy vì đó chỉ là căn lều lụp xụp. Lòng tôi thương cô bé vô hạn, tôi ước mình có thể hét lớn để mọi người để ý và mua chúng tôi, cho cô bé có chút tiền mang về cho cha. Ôm chúng tôi vào lòng cô bé thì thầm: “Diêm ơi! Ngày xưa khi bà nội còn sống, tôi cũng được đón giao thừa ở nhà đấy. Ngôi nhà tôi xinh xắn và có những sợi thường xuân bao quanh. Nhưng Thần Chết đã mang bà đi, gia sản nhà tôi cũng tiêu tán hết rồi. Giờ đây tôi phải chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lòi mắc nhiếc, chửi rủa”. Nghe những lời thì thầm của cô bé tôi xót xa vô cùng mà chẳng thể làm gì được. Tôi chỉ biết an ủi cô bé: “Cô còn có chúng tôi làm bạn mà. Hãy bật chúng tôi lên, chúng tôi sẽ sưởi ấm cho cô bớt lạnh”.
Rồi cô bé cầm lấy một anh bạn của chúng tôi và quẹt sáng. Anh ấy bén lửa thật là nhạy. Chúng tôi đều rất thương cô bé nên nhủ thầm phải cố cháy thật sáng để mang lại ngọn lửa sưởi ấm cho cô chủ bớt lạnh. Ngọn lửa sáng từ màu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, rực hồng quanh thân anh bạn diêm bé nhỏ. Cô bé đưa tay ra và ngọn lửa bắt đầu tỏa hơi ấm cho cô. Cô thì thầm: “ôi ánh sáng kì dị làm sao. Tôi tưởng tượng như mình đang ngồi trước lò sưởi bằng sắt, có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Thật là dễ chịu. Chà! trong đêm đông rét buốt, được ngồi trước một lò sưởi như thế này thì khoái biết bao!”. Cô duỗi đôi chân ra để sưởi thì lửa vụt tắt. “Ôi lò sưởi biến mất rồi” – Mặt cô bé buồn tiu nghỉu. Cô bỗng bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha cô bé đã giao cho bán diêm; đêm nay, về nhà thế nào cũng bị cha mắng.
Tôi thương cô bé và khẽ nói: ”Quẹt diêm mà sưởi ấm nữa đi cô bé ơi”. Cô quẹt tiếp người bạn thứ hai của tôi, diêm cháy sáng rực lên. Cô bé reo lên: “Tấm rèm đẹp quá! Có cả bàn ăn đã dọn sẵn, khăn trải trắng tinh, trên bàn bày toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay kìa! Nó nhảy ra khỏi dĩa và mang cả dao ăn, phóng sết, cắm trên lưng. Tất cả là dành cho mình đấy ư?” Rồi que diêm vụt tắt, trước mắt cô bé chỉ còn lại bức tường dày đặc, lãnh lẽo. Chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, chỉ có những cơn gió lạnh buốt và tuyết rơi dày đặc lạnh lẽo, mọi người vẫn bước nhanh trên đường mà chẳng ai để ý đến cô chủ nhỏ của tôi.
Cô liền mở hộp bao và lấy que diêm thứ ba. Cô bé reo lên thích thú “Cây thông Nô-en đẹp quá! Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà mình đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong các tủ hàng nữa kìa”.Cô bé đưa tay ra về phía cây thông nhưng diêm vụt tắt. Cô nhìn những ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành ngôi sao trên trời. Cô khẽ thì thầm: “Chắc hẳn có ai vừa chết bà từng nói khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hổn bay lên trời với thượng đế”. Cô bé quẹt một que diêm nữa vào tường, một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh.
Cô lấy một que diêm nữa và quẹt vào tường, một ánh sáng tỏa ra xung quanh và cô bé nhìn thấy rõ ràng bà cô đang mỉm cười. Cô bé reo lên:
- Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Noel ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia, khi bà chưa về với thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn cháu sẽ được gặp lại bà; Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế chí nhân cho cháu vé với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Diêm lại tắt phụt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biết mất. Cô bé quẹt gần hết những que diêm còn lại trong bao. Tôi nằm trong số những que diêm còn lại nên chứng kiến tất cả. Chắc cô bé muốn níu bà lại! Những người bạn của tôi nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Tôi có cảm giác bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã vẻ với Thượng đế.
Sáng hôm sau, tôi thấy tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra hỏi nhà. ở xó tường cô bé có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Cô bé đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Nhưng cô bé mang theo những giấc mơ đẹp. Đó là điều kì diệu cô bé đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy những niềm vui đầu năm. Thượng đế đã đến với cô bé, giải thoát cô bé khỏi cõi đòi khổ đau và lòng người lạnh giá. Tôi đã không có may mắn như các bạn diêm khác của tôi là sưởi ấm cô bé và mang đến cho cô nhũng giấc mơ đẹp. Nhưng tôi được chứng kiến những niềm vui nhỏ bé, giản dị của cô. Tôi cầu mong ở nơi thiên đường, cô bé hạnh phúc bên bà, không còn phải chịu những nỗi khổ của một em bất hạnh. Cũng cầu mong không bao giờ phải chứng kiến một câu chuyện như thế nữa.