1.Truyện kể về một cậu bé được bố dạy cho những bài học quý giá. Đầu tiên, cậu phải nhắm mắt lại, rồi chạm vào những bông hoa và đoán. Trò chơi này không chỉ diễn ra trong vườn mà còn trong nhà. Nhân vật tôi còn đoán được các đồ vật trong gia đình và đoán được bố đang đứng cách mình bao xa. Ngay cả việc chỉ cần ngửi đã biết được đó là loại hoa gì và không bao giờ nhầm lẫn. Điều này làm nhân vật tôi rất vui và mãn nguyễn vì nhớ những điều đó mình có thể cảm nhận được cả vườn hoa theo cách rất riêng. Cậu nhận ra những bông hoa là người đưa đường, dẫn lối cho cậu trong khu vườn.
2. Nhân vật "tôi" đã đoán ra các loại hoa trong vườn và nhận ra bước chân của bố bằng cách:
- Đoán ra các loài hoa bằng cách:
Nhân vật "tôi" đã được bố dạy cho cách "nhìn" đặc biệt để nhận ra những bông hoa trong vườn:
- Nhắm mắt lại, chạm từng bông hoa một.
- Ngửi hương hoa rồi gọi tên loài hoa.
Nhân vật "tôi" nhận ra bước chân của bố bằng cách: Những lúc rảnh rỗi, bố hay đứng trong vườn và đố tôi tìm ra bố.
3. Chi tiết miêu tả suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật tôi về bố:
- Bố tôi bơi giỏi lắm
- Tôi hay gọi bố chỉ để nghe âm thanh
=> Nhân vật bố là một người cha hết mực yêu thương con cái, luôn chăm sóc, chỉ dạy đứa con của mình. Không chỉ thế người bố còn là một người cha tài giỏi.
4. Hôm đó tôi trốn ra bờ sông vọc nước, không may bị té xuống cái hụp xoáy, lúc đó tôi dường như khôgn biết gì nữa, chỉ biết những ngón chân của tôi là ở trên mặt đất, còn lại tôi đã bị rơi xuống cái hụp xoáy này rồi. May có bố của bạn tôi đến cứu tôi, bụng của tôi lúc đó toàn nước, chú ấy đã làm cách nào đó để tôi bớt nước và tỉnh lại.