Chia sẻ kỉ niệm về sự quan tâm của người thân dành cho minh..

Từ bé tôi đã có sức đề kháng yếu, đau ốm luôn. Mỗi lần như thế, mẹ tôi vì chăm tôi mà như già hơn mấy tuổi, đặc biệt là trận sốt mùa đông năm tôi 8 tuổi. Năm ấy mùa đông về sớm và lạnh cắt da, cắt thịt. Sau một ngày học dài đằng đẵng, vừa về đến nhà tôi đã ngã vật ra ghế, nếu không có mẹ đỡ vào giường châc tôi không thể đứng dậy được

Đỡ tôi vào phòng, mẹ bật máy sưởi và cởi bớt áo ngoài cho tôi nhẹ người rồi kéo chăn bông đắp kín cho tôi. Mẹ vội vàng lấy cặp nhiệt độ cho tôi ngậm vào miệng. Khi ba tiếng tút dài vang lên, mẹ cầm lên xem, gương mặt thoáng chút hoảng hốt. 40⁰C! Trời đất, tôi sốt cao quá! Mẹ lấy miếng dán hạ sốt dán lên trán cho tôi. Cảm giác mát lạnh từ miếng dán truyền tới khiến tôi nhẹ nhõm hẳn. Tôi thấy mẹ ra ngoài một lát, một lát sau, trong cơn mê man tôi thấy mẹ cầm một chậu nước, hơi ấm từ chậu nước bốc lên nghi ngút. Mẹ nhẹ nhàng thấm ướt khăn, vắt khô rồi lau ngưòi cho tôi. Mẹ đuta cho tôi maya thìa thuốc đắng ngắt, mùi thuốc nồng nặc, màu đen kịt, chỉ nhìn thôi đã thấy ghê. Tôi cố nhắm mắt, bị mũi dôca một hơi cạn sạch, vị đắng chát làm lưỡi tôi cứng ngắc lại. Dường như thấy vẻ khó chịu của tôi, mẹ liền nhét vào miệng tôi một viên đường ngọt lịm, cảm giác vừa ngọt ngào vừa ấm lòng biết bao nhiêu. Sau đó, mẹ đỡ tôi nằm xuống, dém lại chăn cho tôi một lần nữa,dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi tắt đèn khép cửa bước ra ngoài. Thuốc ngấm từ từ, tôi dần chìm vào giấc ngủ nhưng giấc ngủ chập chờn không yên. Trong cơn mê, tôi thấy mẹ khẽ gọi tôi, đỡ tôi dậy, từ từ đút cho tôi ăn từng thìa cháo, từng viên thuốc đắng ngắt, rồi mẹ lại đỡ tôi nằm xuống, tôi lại chìm vào giấc ngủ. Đến đêm, thuốc dường như có tác dụng, tôi chợt tỉnh lại, ước chừng khi ấy cũng tầm 1 2 giờ sáng. Tôi vẫn thấy mẹ đang ngồi bên cạnh tôi, tay nắm chặt tay tôi. Thấy tôi cựa mình thức giấc, mẹ vội vàng hỏi tôi đã đỡ hơn chút nào chưa, rồi rót nước cho tôi uống. Nhìn mẹ tóc tai bù xù không buồn chải lại, tôi chợt thấy lòng mình xót xa, chỉ mới một đêm mà vì lo cho tôi, mẹ như già đi vài tuổi

Nhờ có sự chăm sóc của mẹ, không bao lâu tôi đã khỏi hẳn. Nhớ lại hình ảnh mẹ lo lắng đến bơ phờ cả người, tôi thầm hứa từ giờ sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, để mẹ không phải lo lắng cho tôi nữa.