Đề bài: Cảm nghĩ về mái trường thân yêu. Dưới đây là bài văn mẫu hay, các em học sinh có thể tham khảo để làm bài kiểm tra tập làm văn thật tốt.
Bài viết tham khảo
Cuộc đời mỗi con người đều là một cuộc hành trình rộng lớn thênh thang. Trong hành trình ấy, luôn có những khoảnh khắc thuộc về những nơi mà trái tim ngẩn ngơ thương thương nhớ nhớ. Một trong những nơi đặc biệt đó, không đâu khác chính là mái trường thân yêu.
Trường học trong môĩ cá nhân khác nhau lại mang một bóng hình khác nhau. Song nó đều mang ý nghĩa tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Có người ngây ngô yêu mái trường mầm non, có người lại bồn chồn yêu mái trường tiểu học. Còn em yêu da diết mái trường trung học thân yêu này. Em yêu biết mấy tòa nhà cổ kính, uy nghiêm, yên lặng khoác lên mình màu áo vàng sẫm, khiêm tốn ẩn mình sau những hàng cây xanh mướt phía xa xa. Yêu những hành lang quanh co xoắn ốc, mỗi sáng ban mai nắng chiếu chan hòa làm cả góc hành lang u tối sáng bừng lên, ngôi trường bỗng đẹp như một tòa lâu đài cổ.
Trong tiếng vọng về của quá khứ, em bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đi học – ngày đầu tiên đến với ngôi trường này. Cảm giác hồi hộp, háo hức chờ mong dường như vẫn vẹn nguyên giống khoảnh khắc em bước chân qua cánh cổng lớn màu trắng tinh khôi. Cổng trường mở ra, cả thế giới bên trong náo nhiệt và đầy bất ngờ. Những hàng cây rì rào trong gió dần trở nên quen thuộc. Tiếng trống trường, tiếng chuông reo, tiếng cười đùa ốn ào huyên náo cũng lặng lẽ trở thành một phần quý giá của tuổi học trò.
Nhung nhớ biết nhường nào những tiết học thú vị, bổ ích! Lớp học lặng im trong tiếng giảng bài đều đều, ấm áp cửa thầy, của cô. Những ánh mắt chăm chú dõi theo nét phấn trắng trên nền bảng, khẩn trương như muốn trọn vẹn tiếp thu những kiến thức mới lạ trước mắt. Ánh mắt trong veo hài hòa trong không khí hăng say của cả lớp, khó quên đến không ngờ! Và tiếng chuông giải lao vừa reo, bức tranh cổ kính trong hồi ức bỗng mờ nhạt dần, cô cậu học trò ùa ra sân như bầy ong vỡ tổ, cả sân trường bỗng chìm trong nhiệt huyết thanh xuân. Góc này tụm năm tụm ba, chúi đầu vào cuốn truyện tranh, cuốn sách nhỏ. Góc này chạy nhảy nô đùa, quả cầu theo nhịp chân nâng lên hạ xuống. Những khoảnh khắc ấy sẽ trở thành những kỉ niệm bình yên đáng quý của cuộc đời.
Thời gian trôi đi, trường không đơn thuần chỉ là trường học nữa, nó trở thành một mái nhà. Đó là mái nhà thứ hai của rất nhiều, rất nhiều người, họ đã hạnh phúc và vui vẻ khi sống dưới mái nhà ấy. Nhớ về mái trường thân yêu là nhớ về thầy cô, nhớ về những tháng ngày được thầy cô quan tâm, chăm sóc, được thỏa sức nô đùa cùng bè bạn. Nhớ những bài học tri thức lí thú, nhớ những bài học đạo lý làm người, nhớ nụ cười ánh mắt nghiêm khắc mà bao dung, nhớ cả những mùa thi chợt đến. Mặc kệ ve kêu râm ran, mặc kệ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, mặc kệ những tia nắng chói chang, cả lũ học trò nhỏ cứ mải mê dưới tán lá dày. Từng ngày từng ngày qua đi, trái tim cứ âm thầm khắc ghi từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc dưới mái trường này. Đó là những khoảnh khắc buồn vui khó diễn tả. Để rồi một ngày kia, sân trường râm ran tiếng ve gọi hè. Và trong ánh nắng hè gay gắt, phượng bỗng rực đỏ một khoảng trời nhỏ bé, chúng em nhận ra một mùa thi, mùa chia li nữa lại về. Các anh chị cuối cấp ngỡ ngàng và lưu luyến, nhặt cánh phượng đỏ thắm ép chặt vào trang giấy, những dòng lưu bút chân thành cùng lời hứa hẹn một mai kia cùng về thăm lại mái trường thân yêu.
Bảng đen, phấn trắng, hoa phượng đỏ,...tất cả đã trở thành hoài niệm của bao người về mái trường họ đã học. Trường học là một điểm dừng chân của chuyến tàu khám phá, trưởng thành. Điểm dừng ấy trong trái tim mang theo tình cảm xốn xang và ngây thơ, mang theo tuổi học trò rực rỡ tươi đẹp nhất