Bác Phô gái, dịu dàng, đặt cành cau lên bàn, ngồi xổm ở xó cửa, gãi tai nói với ông lí:
- Lạy thầy, nhà con thì chưa cất cơn, mấy lại sợ thầy mắng chửi, nên không dám đến kêu. Lạy thầy, quyền phép trong tay thầy, thầy tha cho nhà con, đừng bắt nhà con đi xem đá bóng vội.
- Ồ việc quan không phải thứ chuyện đàn bà của các chị !
(Nguyễn Công Hoan, Tinh thần thể dục)
-
A.
Bác Phô, bác Phô gái, ông lí
-
B.
Bác Phô, ông lí
-
C.
Bác Phô gái, ông lí
Bác Phô gái, dịu dàng, đặt cành cau lên bàn, ngồi xổm ở xó cửa, gãi tai nói với ông lí:
- Lạy thầy, nhà con thì chưa cất cơn, mấy lại sợ thầy mắng chửi, nên không dám đến kêu. Lạy thầy, quyền phép trong tay thầy, thầy tha cho nhà con, đừng bắt nhà con đi xem đá bóng vội.
- Ồ việc quan không phải thứ chuyện đàn bà của các chị !
(Nguyễn Công Hoan, Tinh thần thể dục)
-
A.
Ông lí không nói gì, chỉ thể hiện sắc thái khinh miệt qua cử chỉ khuôn mặt.
-
B.
Lời của ông lí không đáp ứng trực tiếp sự van xin của bác Phô gái mà một cách gián tiếp đồng ý.
-
C.
Lời của ông lí không đáp ứng trực tiếp sự van xin của bác Phô gái mà từ chối một cách gián tiếp.
Bác Phô gái, dịu dàng, đặt cành cau lên bàn, ngồi xổm ở xó cửa, gãi tai nói với ông lí:
- Lạy thầy, nhà con thì chưa cất cơn, mấy lại sợ thầy mắng chửi, nên không dám đến kêu. Lạy thầy, quyền phép trong tay thầy, thầy tha cho nhà con, đừng bắt nhà con đi xem đá bóng vội.
- Ồ việc quan không phải thứ chuyện đàn bà của các chị !
(Nguyễn Công Hoan, Tinh thần thể dục)
-
A.
Tất cả các phương án trên
-
B.
Biểu lộ thái độ mỉa mai, giễu cợt cách suy nghĩ kiểu đàn bà
-
C.
Thể hiện sự từ chối quyết liệt, mạnh mẽ lời van xin của bác Phô gái
-
D.
Bộ lộ quyền uy của mình
Khi hắn ngừng nói đã được một lúc khá lâu, Từ mới làm như chợt nhớ:
- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?
- À phải ! Hôm nay mồng ba... giá mình không hỏi tôi thì tôi quên... Tôi phải đi xuống phố.
Từ nhắc khéo:
- Hèn nào mà em thấy người thu tiền sáng nay đã đến...
Hộ sầm mặt lại:
- Tiền nhà... tiền giặt... tiền thuốc...tiền nước mắm... còn chịu tất ! Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, mới mồng mười đã hết tiền. May mà còn có đất mua chịu được.
(Nam Cao, Đời thừa)
-
A.
Có hàm ý: Nhà hết tiền tiêu rồi và nhắc khéo đã đến ngày đi nhận tiền nhuận bút hằng tháng.
-
B.
Có hàm ý: Đi ra ngoài để kiếm việc đi làm đi, đừng ở nhà nữa
-
C.
Hỏi về thời gian đơn thuần
Khi hắn ngừng nói đã được một lúc khá lâu, Từ mới làm như chợt nhớ:
- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?
- À phải ! Hôm nay mồng ba... giá mình không hỏi tôi thì tôi quên... Tôi phải đi xuống phố.
Từ nhắc khéo:
- Hèn nào mà em thấy người thu tiền sáng nay đã đến...
Hộ sầm mặt lại:
- Tiền nhà... tiền giặt... tiền thuốc...tiền nước mắm... còn chịu tất ! Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, mới mồng mười đã hết tiền. May mà còn có đất mua chịu được.
(Nam Cao, Đời thừa)
-
A.
Có hàm ý là: nhắc khéo Hộ về các khoản nợ
-
B.
Có hàm ý: Nhà hết tiền rồi và nhắc khéo cần đi làm việc để có thêm thu nhập
-
C.
Hỏi về việc thu tiền nhà đơn thuần
Khi hắn ngừng nói đã được một lúc khá lâu, Từ mới làm như chợt nhớ:
- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?
- À phải ! Hôm nay mồng ba... giá mình không hỏi tôi thì tôi quên... Tôi phải đi xuống phố.
Từ nhắc khéo:
- Hèn nào mà em thấy người thu tiền sáng nay đã đến...
Hộ sầm mặt lại:
- Tiền nhà... tiền giặt... tiền thuốc...tiền nước mắm... còn chịu tất ! Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, mới mồng mười đã hết tiền. May mà còn có đất mua chịu được.
(Nam Cao, Đời thừa)
-
A.
Sử dụng các hành động nói gián tiếp
-
B.
Vi phạm phương châm cách thức
-
C.
Vi phạm phương châm về lượng trong giao tiếp.
Khi hắn ngừng nói đã được một lúc khá lâu, Từ mới làm như chợt nhớ:
- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?
- À phải ! Hôm nay mồng ba... giá mình không hỏi tôi thì tôi quên... Tôi phải đi xuống phố.
Từ nhắc khéo:
- Hèn nào mà em thấy người thu tiền sáng nay đã đến...
Hộ sầm mặt lại:
- Tiền nhà... tiền giặt... tiền thuốc...tiền nước mắm... còn chịu tất ! Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, mới mồng mười đã hết tiền. May mà còn có đất mua chịu được.
(Nam Cao, Đời thừa)
-
A.
Tùy từng ngữ cảnh mà hàm ý có một hay một số tac dụng như trên.
-
B.
Tạo ra những lời nói hàm súc, nói được nhiều hơn những điều mà từ ngữ thể hiện; hơn nữa, người nói có thể không phải chịu trách nhiệm về hàm ý, vì hàm ý là do người nghe suy ra.
-
C.
Thể hiện được sự tế nhị, khéo léo và tính lịch sự trong giao tiếp ngôn ngữ, giữ được thể diện của các nhân vật giao tiếp
-
D.
Có hiệu quả mạnh mẽ, sâu sắc hơn cách nói trực tiếp, tường minh
Khi hắn ngừng nói đã được một lúc khá lâu, Từ mới làm như chợt nhớ:
- Có lẽ hôm nay đã là mồng hai, mồng ba tây rồi, mình nhỉ?
- À phải ! Hôm nay mồng ba... giá mình không hỏi tôi thì tôi quên... Tôi phải đi xuống phố.
Từ nhắc khéo:
- Hèn nào mà em thấy người thu tiền sáng nay đã đến...
Hộ sầm mặt lại:
- Tiền nhà... tiền giặt... tiền thuốc...tiền nước mắm... còn chịu tất ! Tháng vừa rồi tiêu tốn quá, mới mồng mười đã hết tiền. May mà còn có đất mua chịu được.
(Nam Cao, Đời thừa)
-
A.
Ai mà chẳng thích ?
-
B.
Tác phẩm Chí Phèo đã vẽ chân thực bức tranh xã hội lúc bấy giờ
-
C.
Bút pháp văn học của Nam Cao không bằng Lỗ Tấn
Văn hay
Một ông đồ ngồi cặm cụi viết. Bà vợ đến bên cạnh bảo:
- Ông lấy giấy khổ to mà viết có hơn không?
Thầy đồ lấy làm đắc chí cho là vợ khen tài văn chương của mình, ý văn dồi dào giấy khổ nhỏ không đủ để chép. Nhưng thầy cũng hỏi lại:
- Bà nói vậy là thế nào?
Bà vợ thong thả nói:
- Ông chả biết tính toán gì cả, giấy khổ to bỏ đi còn gói hàng, chứ giấy khổ nhỏ thì làm gì được.
(theo truyện cười những chàng ngốc, NXB Văn hóa, Hà Nội, 1993)
-
A.
Khen
-
B.
Đề nghị
-
C.
Khuyên
-
D.
Ngăn cản
Văn hay
Một ông đồ ngồi cặm cụi viết. Bà vợ đến bên cạnh bảo:
- Ông lấy giấy khổ to mà viết có hơn không?
Thầy đồ lấy làm đắc chí cho là vợ khen tài văn chương của mình, ý văn dồi dào giấy khổ nhỏ không đủ để chép. Nhưng thầy cũng hỏi lại:
- Bà nói vậy là thế nào?
Bà vợ thong thả nói:
- Ông chả biết tính toán gì cả, giấy khổ to bỏ đi còn gói hàng, chứ giấy khổ nhỏ thì làm gì được.
(theo truyện cười những chàng ngốc, NXB Văn hóa, Hà Nội, 1993)
-
A.
Giấy to lại có giá rẻ hơn giấy nhỏ nên muốn ông đồ viết và giấy to cho tiết kiệm tiền.
-
B.
Tin tưởng hoàn toàn vào tài văn chương của ông đồ, viết vào giấy to để đủ chỗ viết.
-
C.
Không tin tưởng hoàn toàn vào tài văn chương của ông đồ, ông viết nhưng có thể bị loại bỏ vì văn kém.