Khổ cuối bài thơ “Ánh trăng”, Nguyễn Duy có viết : Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình. Tại sao trăng chẳng trách cứ, chỉ im lặng mà “ta” lại phải giật mình ?
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình. Tại sao trăng chẳng trách cứ, chỉ im lặng mà “ta” lại phải giật mình ?
4
câu trả lời