01 Đề bài:.
Ngay trong sân trường em có một cây phượng vĩ to lắm. Cây đã đứng ở đây từ lâu lắm rồi. Cô giáo em nói rằng cây có từ trước khi chúng em được sinh ra. Thân nó đã bạc phếch, mốc meo, sần sùi rêu phong phủ đầy theo năm tháng.
Cây phượng cao đến năm mét, có nhiều nhánh nhỏ tỏa ra mọi phía. Mùa đông, thân cây gầy khẳng khiu, trụi sạch lá, buồn bã và đáng thương. Nhưng mỗi độ xuân về, những làn mưa xuân như đánh thức mầm non tỉnh giấc. Cây phượng lại nhanh nhẹn khoác lên mình một tấm áo choàng xanh nõn nà. Những vòm lá xanh mướt mọc song song hai bên cuống, rập rờn trước gió giống như đuôi chim phượng. Cây tràn trề sức sống. Từ khi mơn mởn lá đến khi kết nụ chẳng lâu là mấy. Nụ phượng đẹp lắm: be bé, xinh xinh như cái cúc áo kết lại thành từng chum, từng chùm. Nụ phượng lúc còn non có vị đăng đắng, chát chát pha vì ngòn ngọt. Nhưng nụ không thú vị bằng cánh hoa. Cánh hoa đỏ tươi, nhụy hoa đỏ trắng, đầu nhụy mang túi phấn vàng tinh khiết, ăn có vị chua chua, ngòn ngọt, nồng nồng mà bọn trẻ chúng em rất thích. Cứ mỗi độ hè về thì phượng mới thực sự là phượng của tranh ảnh, của màn hình. Cả cây phượng nở tung một màu đỏ chói chang giữa nền trời trong xanh thoáng đãng. Tán lá dày đặc, xòe rộng giống như cái ô lớn che cho nắng không xuống chỗ chúng em vui chơi. Khi ấy, cái “đài lửa” có sức sống quyến rũ đến mê hồn, làm xao xuyến những trái timm trẻ thơ của chúng em. Em và bạn bè chỉ biết ngước ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn và xuýt xoa: Đẹp quá! Đẹp quá!
Em yêu màu phượng, yêu sắc đỏ của hoa. Cây phượng đẹp không chỉ bởi hoa đỏ, nhụy đỏ vàng trắng mà còn bởi đối với chúng em, nó còn là “Hoa học trò”. Cứ mỗi khi hoa nở đầy cành, nhìn sắc đỏ thắm là em biết mùa thi đang đến gần.