01 Đề bài:.
Em đã thấy hình ảnh các bác nông dân với con trâu, lưỡi cày rất nhiều trên tivi, qua những hình ảnh minh họa trong sách vở. Tuy nhiên, phải đến hè năm ngoái, khi được về thăm quê ngoại em mới được chứng kiến tận mắt hình ảnh bác nông dân đang cày ruộng.
Quê ngoại em nhiều ruộng lắm, những cánh đồng ruộng trải dài thẳng cánh cò bay. Khi tới nhà ngoại, em đã xin phép mẹ cho ra ngoài chơi. Đang đi trên con đường nhỏ thì em thấy bóng dáng của một bác nông dân đang cày ruộng. Em lại gần và làm quen với bác. Bác tên là bác Nam. Năm nay bác đã hơn 50 tuổi rồi. Bác đội một chiếc nón lá che gần nửa mặt. Bên dưới mặc chiếc áo kaki dài tay và một chiếc quần sẫm màu được xắn lên tận đầu gối. Bác có dáng người cao gầy, làn da sạm đen chắc do phải làm việc ngoài ruộng đồng nhiều. Khuôn mặt bác không giống với người gần 50 tuổi vì trông bác già hơn rất nhiều. Khuôn mặt gầy gầy, hai gò má cao, làn da đen. Đôi mắt nâu hõm sâu vào trong, phía đuôi mắt còn có mấy nếp nhăn.
Vừa làm bác vừa nói chuyện với em rất vui vẻ. Một tay bác nắm chặt cái cày, tay còn lại bác dùng roi quất vào con trâu thúc giục nó tiến về phía trước. Thỉnh thoảng bác lại cất tiếng: “Ví, thả” để điều khiển con trâu quẹo trái quay phải. Tiếng lội bì bõm của người và vật hòa lẫn tiếng điều khiển trâu của các bác nông dân tạo nên một âm thanh nhộn nhịp, phá tan bầu không khí yên tĩnh của cánh đồng. Bác cày từ phía ngoài vào, theo hàng theo lối, trông rất đẹp mắt. Bác cày rất kĩ. Không để sót khoảnh đất nào. Nhìn cách làm, em thấy được đức tính kĩ lưỡng của bác. Bác khéo léo điều khiển lưỡi cày ăn sâu xuống đất, lưng bác cũng ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn hình ảnh bác Nam đang cày ruộng em thấy rất khâm phục đức tính cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó của người nông dân Việt Nam. Em càng biết ơn họ hơn. Bởi để làm ra được hạt gạo chẳng phải dễ dàng gì. Các bác nông dân phải dạy sớm ra ruộng, cả năm cả tháng phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhưng các bác vẫn luôn chăm chỉ, vui vẻ làm việc.
Hình ảnh vất vả trên đồng ruộng của bác Nam theo em mãi về thành phố đến hôm nay. Và chắc em sẽ không bao giờ quên được hình ảnh đẹp đó - hình ảnh người nông dân chân lấm tay bùn nhưng vẫn luôn nở nụ cười tươi.