01 Đề bài:.

Thời gian như một cỗ xe vô hình lăn bánh chỉ để lại những kí ức tươi đẹp. Kí ức tuổi thơ em ghi dấu những chuyến đi đầy ý nghĩa, với bao kỉ niệm về những vùng miền trên dải đất hình chữ S thân yêu. Là nơi em dừng chân trong chuyến đi mùa hè vừa qua, Nha Trang có lẽ là vùng đất em thương nhớ nhiều nhất. Nó gợi nhớ trong em một chuyến đi xa thú vị.

Năm học trước, em và chị gái đều có kết quả học tập xuất sắc nên bố mẹ đồng ý thưởng cho hai chị em một chuyến du lịch tại Nha Trang. Mẹ em kể Nha Trang là nơi bố mẹ học đại học, gặp nhau và quen nhau nên với mẹ Nha Trang có ý nghĩa lắm. Buổi sáng hôm ấy, trời thật trong xanh. Gia đình em sắp xếp hành lí rồi lên xe vào thành phố Nha Trang xinh đẹp.

Xe lăn bánh trên những con đường dài, rộng lớn. Sau vài giờ đồng hồ, em thấy bờ biển với bãi cát dài trắng xóa dần hiện ra trước mắt. Chị em mở cửa xe, gió mang theo hương vị mặn mặn của biển thổi vào mặt và tóc. Chị em thích thú đưa máy ảnh ra để chụp lại. Trời nắng, những ánh nắng không gay gắt mà thoải mái vô cùng. Bố mẹ đưa hai chị em em đến nhà chú Việt - một người bạn thân hồi học đại học. Vợ chồng chú Việt chào đón gia đình em rất nồng nhiệt. Con gái chú bằng tuổi em thì có vẻ nhút nhát. Bạn ấy ngoan ngoãn chào bố mẹ em rồi cứ nép sau lưng mẹ mãi. Chú Việt nhìn hai chị em em, cất giọng hiền hòa:

 - Con gái của hai cậu đây sao? Ái chà, đã lớn hết rồi đây này.

 - Dạ cháu chào cô chú ạ! – Hai chị em em đồng thanh chào

Cô chú mỉm cười vui vẻ rồi bảo với cô bạn đang trốn phía sau mẹ:

 - Tâm Anh dẫn bạn và chị lên phòng chơi đi con. Bố mẹ nói chuyện với cô chú sau đó sẽ dẫn cả ba đứa đi chơi.

Thì ra bạn ấy tên là Tâm Anh. Nghe thật dễ mến. Tâm Anh vâng vâng dạ dạ xong liền dẫn chị em em lên lầu. Cô bạn vẫn lúng túng ra chiều không biết nói gì. Thấy vậy, chị em tiến đến, chị ấy cười thân thiện:

 - Chào em, chị là Thùy Dương. Em không cần ngại đâu, chúng ta cứ coi nhau như bạn bè thôi. Không sao cả.

 - Đúng đấy. Tớ là Khánh Linh. Chúng mình làm quen nhé!

Nghe chúng em giới thiệu, Tâm Anh có vẻ thoải mái hơn. Bạn ấy cười rồi bắt đầu kể về những câu chuyện, những món đồ trong phòng của mình. Chúng em dần trở nên thân thiết với nhau hơn và nô đùa mãi trên phòng. Khi bố mẹ gọi mới chạy xuống ăn cơm. Bữa cơm ở thành phố của biển nên thức ăn hầu hết là hải sản, món nào cũng ngon. Em ăn nhiều hơn thường ngày đến nỗi bố mẹ và chị gái đều cười.

Chiều hôm ấy, vợ chồng chú Việt đề nghị ra biển chơi. Chú bảo đến Nha Trang mà không ra biển thì tiếc lắm. Vậy là mọi người cùng nhau xuất phát hướng về phía biển. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên em được nhìn biển trực tiếp và đứng gần biển đến như vậy. Nước biển trong xanh kéo dài mãi. Em tung tăng chạy nhảy trên bãi cát dài để sóng biển vỗ chạm vào chân mình. Tâm Anh dẫn em đi uống nước dừa, cùng nhau xây lâu đài cát. Lâu đài cứ xây rồi lại đổ. Hai đứa bọn em vừa mệt vừa tức nhưng rất vui. Khi trở về nhà em vẫn còn lưu luyến mãi.

Gia đình em ở Nha Trang ba ngày, tham quan những địa điểm vui chơi, ăn những món ăn ngon rồi phải chuẩn bị về Hà Nội. Bố còn phải đi công tác nữa. Cô chú Việt cứ giữ mãi, dặn đi dặn lại phải đến Nha Trang thường xuyên. Tâm Anh cũng buồn rầu, bạn ấy còn bảo sẽ đòi bố mẹ cho ra Hà Nội chơi nữa.

Trở về Hà Nội, lòng em vẫn bang khuâng những cảm xúc về Nha Trang, về vẻ đẹp và con người của thành phố xinh đẹp ấy. Chuyến đi không dài nhưng lại để lại trong em nhiều ấn tượng và kỉ niệm thú vị. Em thầm nhủ nhất định sẽ quay lại Nha Trang một lần nữa.